“Đây Hà Giang, đây Hà Giang, đây Hà Giang quê chúng tôi” là câu hát chẳng thể nào quên với những ai đã từng sinh ra và lớn lên trên mảnh đất vùng cao của cao nguyên đá nổi tiếng.
Hà Giang không chỉ là mảnh đất đẹp và hoang sơ mà Hà Giang còn được biết đến với phiên chợ Mèo Vạc từng níu chân du khách khi đến với mảnh đất thân yêu này.
Chợ phiên Mèo Vạc chỉ họp 1 tuần 1 lần vào ngày chủ nhật và may mắn tôi đã có dịp nghỉ chân ở Mèo Vạc một đêm để sáng sớm ngày Chủ Nhật được dạo chơi chợ Mèo Vạc.
Chợ phiên không chỉ là ngày mua bán mà còn là ngày gặp gỡ nhau, chuyện trò và hàn huyên nên phiên chợ Mèo Vạc thật khác và rất khác với những chợ phiên miền xuôi. Tôi thích ngắm nhìn và ghi lại những khuôn mặt rạng ngời của các cô thôn nữ vùng cao xúng xính trong những bộ trang phục được xem là đẹp nhất đến chợ. Nơi đây không chỉ có những cô gái trẻ trung mà ngay cả những cụ già cũng váy, cũng áo, cũng khăn màu sặc sỡ đến đây như một nét đặc trưng riêng có của vùng đất này.
Với chiếc máy ảnh trên tay, tôi đi săn tìm những khung hình yêu thích của mình, Kìa rồi, có mấy đứa trẻ đang bán hàng. Cô chị đang đùa chơi với em. Chúng hôn nhau hồn nhiên, vô tư và dễ thương.
Có lẽ trong cuộc sống hiện đại miền xuôi, khó mà có được góc máy ấn tượng để ghi lại phút giây hiếm hoi này của những đứa trẻ, nó để lại trong lòng người xem những cảm xúc khó tả về đất và người Hà Giang.
Một góc chợ, những người đàn ông đang nói chuyện, hút thuốc lào, cười nói rôm rả. Hình như, họ tới chợ chỉ để tán chuyện, còn việc mua bán đã có các bà, các mẹ lo.
Theo chân những người đi chợ. Tôi tìm đến khu chợ mua bán súc vật và đi từ ngạc nhiện này đến ngạc nhiên khác. Ở đây lợn mua được không cho vào rọ như miền xuôi mà buộc dây dắt đi như dắt trâu, dắt ngựa, chú ỉn chẳng chịu đi cứ dùng dằng khiến chị chủ phải xuống tấn ghìm, ghì, kéo cho bằng được thật là sống động.
Hết cảnh mua lợn lại đến cảnh bán chó, nhìn bức ảnh hai chú chó nhìn nhau chẳng muốn rời tại phiên chợ, bất giác người xem cảm nhận được một điều: loài vật cũng có cảm xúc, ánh mắt nhìn của chú chó vàng trong bức ảnh đã “thay lời muốn nói”.
Nằm trong một thung lũng được bao bọc bởi bốn bề núi non, chợ Mèo Vạc còn độc đáo bởi món “thắng cố” ngựa nổi tiếng của Hà Giang mà không một ai đến chợ có thể bỏ qua.
Cuộc sống hiện đại đã len lỏi đến vùng núi vì thế ngoài món thắng cố truyền thống thì trong chợ còn có nhiều món ăn khác như phở, mì tôm... Nhìn ngắm mọi người thưởng thức bán thắng cố, bát phở, mì tôm nghi ngút khói, trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo trong chợ ta mới thấy hết cuộc sống vô cùng giản dị của đồng bào vùng cao. Trẻ con, người lớn, người già, người trẻ, nam thanh, nữ tú…ai cũng nhiệt tình thưởng thức món ăn này với vẻ mặt thật rạng rỡ và mãn nguyện. Nhìn cách họ thưởng thức món ăn ai cũng có cảm tưởng món ăn này sẽ là món ngon nhất trong chợ phiên vùng cao.
Đam mê chụp ảnh, đam mê khám phá vẻ đẹp tiềm ẩn của con người và thiên nhiên Hà Giang, chia tay Mèo Vạc, tôi muốn để người xem giữ lại trong tâm trí mình hình ảnh của những em bé với ánh mắt thơ ngây, to, tròn và sáng long lanh thu vào khuôn hình như một cái kết đẹp của seri ảnh Hà Giang.
“Ai về thăm quê hương tôi, nơi biên cương là đây, có đường đi trên mây lên tới cổng trời, đây Hà Giang, đây Hà Giang quê chúng tôi….” Sẽ mãi là những lời ca còn mãi trong tâm thức du khách khi đến với Hà Giang thương yêu./.